Ngày xửa ngày xưa, con cóc vẫn sần sùi xấu xí như ngày nay.
Nhưng cóc nổi tiếng giữa muôn loài là một con vật tuy bé nhỏ nhưng rất gan dạ,
gan cóc tía mà lại. Vào một năm không nhớ rõ năm nào, trời làm hạn hán khủng
khiếp, nắng lửa hết tháng này đến tháng khác thiêu cháy cây cối, hút cạn nước
sông ngòi, đầm hồ. Muôn loài không còn một giọt nước để uống. Các con vật to
lớn hùng mạnh xưa nay tác oai tác quái trong rừng đều nằm lè lưỡi mà thở để đợi
chết, không ai nghĩ được kế gì để cứu mình, cứu muôn loài. Sức mạnh của chúng
chỉ để bắt nạt nhau thôi chứ đâu có thể làm gì nổi ông trời. Duy có anh chàng
Cóc tía bé nhỏ, xấu xí kia là có gan to. Anh tính chuyện lên thiên đình kiện
Trời làm mưa cứu muôn loài.
Khởi đầu chỉ
có một mình nhưng anh không nản. Ði qua một vũng đầm khô, Cóc tía gặp Cua càng.
Cua hỏi Cóc đi đâu, Cóc bèn kể rõ sự tình và rủ Cua cùng đi kiện Trời. Ban đầu
Cua định bàn ngang, thà chết ở đây còn hơn chứ Trời xa thế đi sao tới mà kiện
với tụng, nhưng những con vật ở quanh Cua nghe Cóc nói lại tranh nhau mà bàn
ngang bàn lùi, làm cho Cua nổi giận. Nói ngang bàn ngang là chuyện ngang của
Cua thế mà họ lại dám tranh mất cái quyền ấy, cái quyền được phép ngang như cua
cơ mà. Thế là Cua làm ngược lại, Cua tình nguyện cùng đi với Cóc.
Ði được một
đoạn nữa, Cóc lại gặp Cọp đang nằm phơi bụng thở thoi thóp, Gấu đang chảy mỡ
ròng ròng và khát cháy họng. Cóc rủ Gấu và Cọp đi kiện trời, Cọp còn lưỡng lự
thì Gấu đã gạt đi mà nói rằng:
- Anh Cóc nói
có lý, chẳng có lẽ chúng mình cứ nằm ở đây đợi chết khát cả ư? Ta theo anh Cóc
thôi! Ðến ngang như anh Cua còn theo anh Cóc được thì tại sao chúng mình không
theo.
Cả bọn nhập
lại thành đoàn. Ði thêm một chặng nữa thì gặp đàn Ong đang khô mật và con Cáo
bị lửa nướng cháy xém lông. Cả hai con vật này cũng hăng hái nhập vào đoàn loài
vật đi kiện Trời do Cóc dẫn đầu.
Cóc dẫn các
bạn đi mãi, đi mãi đến tận cửa thiên đình. Khi đi trên đường cả bọn đều hăng
hái nhưng đến trước cửa Trời oai nghiêm, bọn Cọp, Gấu, Cáo, Ong, Cua đều sợ,
duy chỉ có Cóc là gan liền dõng dạc ra lệnh:
- Bây giờ các
anh phải nghe lời tôi. Kia là chum nước của Trời, anh Cua vào nấp trong ấy. Anh
Cáo nấp ở phía bên trái tôi, anh Gấu nằm ở phía bên phải tôi, còn anh Cọp chịu
khó nằm đằng sau tôi. Các anh có nghe lệnh của tôi thì mới thắng được Trời.
Tất cả đều
nghe lệnh của Cóc. Sắp đặt xong đâu đấy Cóc mới nhảy lên mặt trống trờ đánh ba
hồi trống ầm vang như sấm động.
Ngọc Hoàng
đang ngủ trưa một cách lười biếng bị tiếng trống lôi đình đánh thức dậy nên bực
tức, bắt Thiên lôi ra xem có chuyện gì. Thiên lôi lười biếng vội phủi bụi và
mạng nhện giăng đầy trên lưỡi búa tầm sét cắm cổ chạy ra. Thiên lôi ngạc nhiên
vì ở ngoài cửa thiên đình chẳng thấy có một người nào cả chỉ thấy mỗi một con
Cóc xù xì xấu xí đang ngồi chễm trệ trên mặt trống của nhà Trời. Thiên lôi hết
nhìn con Cóc lại nhìn lưỡi búa tầm sét khổng lồ của mình và thở dài vì cái búa
to quá mà Cóc bé quá, đánh chưa chắc đã trúng được. Thiên lôi bèn vào tâu Ngọc
hoàng, Ngọc hoàng nghe xong bực lắm bèn sai con gà trời bay ra mổ chết chú Cóc
hỗn xược kia.
Gà trời vừa
hung hăng bay ra thì Cóc đã nghiến răng ra hiệu, lập tức chàng Cáo nhảy ra cắn
cổ gà tha đi mất. Cóc lại đánh trống lôi đình. Ngọc hoàng càng giận giữ sai Chó
nhà trời xổ ra cắn Cáo. Chó vừa xồng xộc chạy ra thì Cóc lại nghiến răng ra
hiệu. Lập tức anh Gấu lừng lững xổ ra đón đường tát cho chó một đòn trời giáng.
Chó chết tươi.
Cóc lại thúc
trống lôi đình đánh thức Ngọc hoàng. Ngọc hoàng bèn sai Thiên lôi ra trị tội
gấu. Thiên lôi là vị thần trời có lưỡi tầm sét mỗi lần vung lên thì thành sét
đánh ngang trời, thành sấm động bốn cõi. Sức mạnh của Thiên lôi không có ai bì
được. Ngọc hoàng yên trí lần này cử đến ông Thiên lôi ra quân thì cái đám Cóc,
Cáo ắt hẳn là tan xác. Vì thế khi ông Thiên lôi vác lưỡi tầm sét đi là Ngọc
hoàng lại co chân nằm trên ngai vàng mà ngủ tiếp.
Thiên lôi vừa
hùng hổ vác búa tầm sét ra đến cửa thiên đình thì Cóc đã nghiến răng ra lệnh,
lập tức đàn Ong nấp trên cánh cửa bay vù ra và cứ nhè vào mũi Thiên lôi mà đốt.
Nọc ong đốt đau lắm, mũi Thiên lôi rát như phải bỏng. Nhớ là ở cửa trời có một
chum nước. Thiên lôi vội vàng vứt cả búa tầm sét nhảy ùm vào chum nước chạy
trốn. Nào ngờ vừa nhảy ùm vào trong chum nước thì anh Cua càng nấp trong đó từ
bao giờ đã chờ sẵn để giương đôi càng như đôi gọng kìm cắp chặt lấy cổ. Thiên
lôi đau quá gào thét vùng vẫy vỡ cả chum nước nhà Trời. Thiên lôi tìm đường
chạy trốn thì Cóc tía lại nghiến răng ra lệnh. Lập tức Cọp nấp sau Cóc tía nhảy
bổ ra gầm lên một tiếng vang động xé tan xác Thiên lôi thành hai mảnh.
Ngọc hoàng
thấy thế sợ quá bèn xin giảng hoà với Cóc, và xin Cóc cho nhận lại xác của
Thiên lôi để cứu chữa. Cóc bằng lòng ngay. Theo lệnh nghiến răng của Cóc, Cọp
và Gấu vác xác Thiên lôi về xếp lại ở giữa sân điện thiên đình. Ngọc hoàng phải
ra tay làm phép tưới nước cam lồ vào cái xác đầy thương tích đó. Nhờ phép của
Ngọc hoàng, Thiên lôi mới được sống lại. Ngọc hoàng nghĩ mình đường đường là
một ông Trời mà lại chịu thua Cóc thì thật là điều sỉ nhục, nên tính lật lọng,
sai Thiên lôi vác búa tầm sét chống lại Cóc và các bạn của Cóc. Biết thế nào
Ngọc hoàng cũng tính chuyện lật lọng nên Cóc lại nghiến răng. Lập tức các bạn
của Cóc dàn trận. Ong giương nọc, Cáo giương nanh, Cọp giương vuốt, Cua giương
càng, Gấu giương cánh tay đầy sức mạnh... Thiên lôi vừa mới thoát chết hoảng
quá lui lại không dám tiến lên, mà thụt vào nấp sau chiếc ngai vàng của Ngọc
hoàng. Các tướng nhà Trời oai phong lẫm liệt thấy đến ông Thiên lôi còn sợ sệt
như thế thì hoảng quá tìm kế thối lui.
Thấy tướng
nhà trời của mình như vậy, Ngọc hoàng biết không thể thắng nổi Cóc và các bạn
của Cóc. Ðến lúc bấy giờ Ngọc hoàng mới thực bụng giảng hoà, và hỏi Cóc lên tận
thiên đình có việc gì. Cóc oai phong nhảy hẳn lên tay ngai vàng và dõng dạc
thưa:
- Ðã bốn năm
nay ở dưới trần gian hạn hán kéo dài, không một giọt mưa. Muôn cây khô héo, vạn
vật chết khát. Cứ tưởng Ngọc hoàng bận gì hoặc là Ngọc hoàng giận gì trần gian
mà ra phúc họa, ai ngờ lên đây mới biết Ngọc hoàng và các tướng nhà trời ngủ
quên không nhớ đến việc làm mưa cứu muôn vật muôn loài dưới trần thế. Chúng tôi
phải lên tận đây đánh thức Ngọc hoàng, xin Ngọc hoàng làm mưa ngay cho trần
gian được nhờ.
Thấy Cóc nói
giọng oai phong và bạn bè Cóc lại đằng đằng sát khí, Ngọc hoàng vội cuống quýt
chống chế:
- Cóc với ta
là chỗ thân thích, việc gì mà cậu phải mất công đến như vậy, ta sẽ sai thần
mưa, thần gió xuống hạ giới làm mưa ngay bây giờ. Cậu Cóc có bằng lòng thế
không nào.
Cóc gật gù
thưa:
- Muôn tâu
Ngọc hoàng trần gian được một trận mưa cứu khát thì còn gì bằng nữa. Anh em tôi
vô cùng đội ơn Ngọc hoàng. Nhưng nếu ở hạ giới mà hễ bị hạn hán là bọn anh em
chúng tôi lại lên đây kêu với Ngọc hoàng đấy.
Nghe Cóc hẹn
lại lên thiên đình, Ngọc hoàng hoảng hồn rối rít lắc đầu xua tay:
- Thôi khỏi,
thôi khỏi phải bận đến cậu như thế. Chỗ cậu và ta là tình thân thích, cậu chả
nên bầy vẽ vất vả mệt nhọc như vậy làm gì. Cậu không phải lên thiên đình nữa,
khi nào có hạn hán cậu muốn ta làm mưa, cậu chỉ cần ngồi dưới đất nghiến răng
là ta nghe thấy liền.
Ðể chứng tỏ
lòng thành thật không lật lọng của mình, Ngọc hoàng sai rồng đen bay xuống phun
mưa, và đưa Cóc cùng các bạn về hạ giới. Cơn mưa cứu hạn làm cây cối tươi tốt,
muôn loài nhảy múa chào đón anh em Cóc trở về. Từ đó hễ Cóc nghiến răng là trời
lập tức đổ mưa nên đồng dao của trẻ nhỏ ngàn năm vẫn có câu hát rằng:
Con Cóc là cậu ông Trời
Ai mà đánh nó thì Trời đánh cho.